Đọc Blog của Nguyễn Đức Hiển nhớ ngày xưa quá.

15 Th9

Ngày xưa, nhìn lại như nhìn vào một chốn xa xăm dĩ vãng nào đó, thực ra mới mười mấy năm. Mười mấy năm mà bao thay đổi.

Nhìn mình bây giờ khác quá, Vương Huy nói: “nhìn mày bây giờ xôi thịt quá”, hơi chát nhưng mà đôi khi ngẫm cũng đúng, vì bạn thì không khác gì năm xưa, chỉ cũ đi đôi chút, buồn hơn đôi chút, còn mình, mình trắng ra, mập lên hai chục ký, bớt uống hơn, bớt say hơn, bớt ngông hơn, bớt lang thang hơn và …bớt buồn hơn. Cứ lấy một câu cũ mèm ra sau cái chậc lưỡi đầy tâm tính: bận quá. Bận gì thì không rõ.

Hôm nay đọc blog của Nguyễn Đức Hiển, vẫn nhớ gọi tên mình, không phải cái tên độc một chữ “Phú” mà mọi ngày mọi người vẫn gọi, cái tên đầy đủ 3 chữ mà chỉ có những kẻ “bạn thơ” ngày nào gọi nhau. Đúng rồi, nó đó, nó đây nè, nó của ngày xưa. Muốn kêu lên thành tiếng cho Hiển nghe.

Ngày xưa, những ngày mười tám hai mươi, những ngày làm thơ, uống rượu và thang thang ngược xuôi, lên rừng xuống biển, nhắc bây giờ nhớ quá, thương quá, tự kể một vài chuyện, kẻo sau này, mười mấy năm nữa có khi không nhớ, thảng hoặc mới moi trong ký ức ra một mảng mà không chắp vào đâu được.

Một hôm, về nhà Huy, nhà ở ngay ngã tư Cai Lậy, nhà Huy nuôi chim cút lấy thịt và trứng nên cả mấy ngày đám bạn thơ ăn thịt và trứng cút với rượu trắng, rồi làm thơ, rồi hát, hát nghêu ngao dọc con đường vắng trong đêm thị trấn như những kẻ giang hồ đích thực. Hát rằng “Hồ trường. Hồ trường. Ta biết rót về đâu? Rót về phương Bắc, ngọn Bắc Phong vi vút…”, đại khái thế, nhắc lại bây giờ vẫn còn cảm ngất ngây như vừa mới đêm qua. Sáng ra uống café ở quán ngay chân cầu cũ, gần chùa, quán có hai chị em nhìn đậm vẻ miền tây, cũng xinh, ly café nhỏ xíu, nóng hổi cầm vừa bàn tay, ngon thiệt… Rồi Mỹ Tho, uống rượu ở công viên Lạc Hồng, rồi theo đò ngang qua Bến Tre, uống rượu trên đò, mỗi lần có tàu lớn chạy qua phải đưa tay nắm chai rượu lại, sợ đổ…rồi mưa nữa, chòng chành lắm. Về viết bài “Vọng cổ”:
Làm thân sông nên buồn như sông
Hãi hoặc những bến bờ mưa trắng tái

Hôm khác chơi nhà Nhựt, cái thị xã Mộc Hóa nó buồn thiệt, buồn đến nỗi ra đường là chỉ muốn đi uống rượu, sáng sớm đã uống. Bạn chỉ tay qua bên kia chợ: Bên kia là Miên (Cambodia), vô chợ người mua kẻ bán xôn xao, tiếng Việt tiếng Miên trộn lẫn, ăn một tô bún ngon nhất đời không biết gọi là bún gì, lần đầu tiên ăn thịt chuột nướng mọi, trời đất, nó ngon nhức nách, bắt mồi dễ sợ, đêm say ngất ngưỡng đi về ngang thị trấn, qua một nhà thờ với tháp chuông âm u, qua một bến sông, trăng loang mặt nước. Đẹp. Kết bài “Đêm Hạ Tuần ở Mộc Hóa” bằng câu này, sau này đọc lại thấy nó sến và hao hao thơ ai:
Trăng Hoàng Hoa xuống tắm bến Hoàng Hoa

5 bình luận to “Đọc Blog của Nguyễn Đức Hiển nhớ ngày xưa quá.”

  1. Goldmund Tháng Chín 15, 2009 lúc 8:13 sáng #

    Hiển cũng chơi thân với mình. Bác nhắc Nhựt chắc là Nguyễn Hữu Minh Nhựt? Nói chung tên các bác ngày xưa mình biết hết nhưng tại mình không lang thang không giang hồ không rượu chè:) nên ít có đàn đúm. Kể ra cũng là một cái dở.Bác cứ viết tiếp đi. Yên tâm có em vào đọc:)

  2. Đàm Hà Phú Tháng Chín 15, 2009 lúc 8:22 sáng #

    Ừ. Là nguyễn Hữu Huy Nhựt.Không lang thang, không rượu chè, đàn đúm là dở đó. Bây giờ cho mình sống lại, vẫn sống như thế. Thèm lắm, nhiều khi chỉ muốn bỏ đi như ngày xưa. Nhưng không được.

  3. duc hien Tháng Mười 6, 2009 lúc 9:59 sáng #

    Bữa nào uongs rượu đi!

  4. Đàm Hà Phú Tháng Mười 6, 2009 lúc 10:16 sáng #

    Úi. Đức Hiển còn vào còm một phát. Nhất định liên lạc với bác hẹn nhau đi uống một hôm.

  5. Goldmund Tháng Mười 7, 2009 lúc 2:15 sáng #

    Hiển tổ chức đê. Lâu rồi không gặp.

Gửi phản hồi cho Đàm Hà Phú Hủy trả lời