…
Kế hoạch đi Côn Đảo đã chuẩn bị xong. Vé máy bay đã có. Cần, máy, dây, lưỡi… sẵn sàng. Dặn vợ, dặn con mọi việc. Công ty cũng đã sắp đặt đâu vào đó. Chỉ chờ ngày lên đường. Hồi hộp. Đêm nào cũng mơ thấy lênh đênh. Đêm nào cũng mơ thấy bao la.
Bỗng một đêm trở giấc vì giấc mơ gặp bão. Con thuyền không đủ sức kháng cự. Quay đầu chạy không kịp. Biến mất giữa bao la. Biến mất không một dấu vết.
Sáng. Vội vàng điện thoại báo hủy. Hủy khẩn cấp. Không đi nữa. Sợ
Ta có sợ chết không?
Không. Chắc chắn là không. Giấc mơ kiểu đó ta gặp hoài. Có gì mà sợ. Ta chưa bao giờ sợ nguy hiểm. Ta chưa bao giờ sợ chết. Mà chết như thế có khi ta còn khoái.
Vậy ta sợ gì.
Vì giấc mơ đó chưa kết thúc. Giấc mơ đó vẫn tiếp tục khi không có ta làm nhân vật. Ta thấy cảnh cuộc đời sau khi không có ta. Đó mới là cảnh đáng sợ. Và ta sợ. Sợ lắm.
Vậy ta có sống cho mình đâu. Ta đang sống cho người khác. Cho gia đình.
Có tiếc không?
Không.
Ta nói dối rồi.
Xem thêm: Côn Đảo – Mùa biển động
Từ bỏ một giấc mơvì một cơn mơTa tự hỏi lòng ta có tiếc?- Không.Ta đã dối ta rồi.:)chúc bác một ngày vui vẻ!
@GM: Thế là thành thơ. Cảm ơn bác. 🙂
Đã chuẩn bị ra biển là ta cứ đi, bạn ạ. Trật tự ông trời đã sắp xếp, bão gió ta biết trước, tránh được, chống được. Tôi chỉ sợ cái nhà anh "bệnh hiểm nghèo", bây giờ sao nó nhiều và rơi xuống bất tử, bạn bè gặp không ít, trẻ không. "Bâng khuâng khi con đang còn nhỏ, tan ca bố có đón đưa". Thời gian vừa rồi tôi hay nghĩ câu hát này.
Anh nghĩ nhiều quá rồi..Anyway, em chưa đi câu bao giờ, khi nào có dịp anh em mình lênh đênh, anh dạy em câu, nhá ? (:-Land-p/s: "khi nào có dịp" là một cụm từ khá xa xôi, nhưng mà nhất định em sẽ thu xếp cho được, giống như chuyến Đơn Dương vừa rồi. Sẽ thôi anh.
Ôi trời ơi em cũng đang chuẩn bị đi Côn Đảo đây. Anh làm em sợ quá! Em đã sợ sẵn rồi, không dám đọc quyển "Vượt Côn Đảo" nữa.
Đó, những băn khoăn về lẽ sống.Có lúc mình thấy vui vì ý nghĩ: mình sống vì người này vì người khác.Có lúc lại như phát điên: ủa, tại sao mình không sống vì niềm vui của chính mình cái đã?
@Đỗ: Sợ thật. Hủy thật đấy bác ạ. Cũng chính vì cái nỗi vắng trong câu hát của Thanh Tùng đấy…chắc sắp già.@Land: haha. Được. Em cứ về VN. Ta sẽ sắp xếp.@NLVD: Cứ đi thôi bạn. Mình đi CĐ là đi câu, từ CĐ đi thuyền ra biển khơi, nên mới sợ.@NgocLan: Thế. Nhiều lúc mâu thuẫn trong mình. Thôi kệ. Thấy đúng là đúng.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
tiếc mùa biển động, nhưng không buồn lòng người động 🙂
Tiếc, sợ, và nhiều cảm giác nữa. Mỗi thứ một tí đấy Phú ạ! Lo nhiều hơn cho người khác, hướng nhiều hơn về gia đình, đó là bản tính của những người đàn ông sau nhiều gian lao, phấn đấu… chứ không phải là dấu hiệu của tuổi già đâu.
Phú hủy chuyến đi là đúng rồi. Linh tính nhiều khi đúng lắm.Xem thêm bài này nhé:http://vmcinhanoi.blogspot.com/2008/05/cam-on-me.html
Vầng, em nhiều khi cũng ứa nước mắt khi chợt nghĩ nếu con không có mẹ sẽ ra sao ạ 😦
Có nhiều khi "sợ" khơi khơi vậy đó! Nhưng mùa này đâu đã đến mùa bão đâu hả anh Ph.???
Ở nhà thôi…hic…
Đôi khi có những cái linh cảm ngẫu nhiên. Ai đó có thể bảo nếu là số thì ở đâu cũng vậy, nhưng lại nghĩ coi, đi biển mà cái tâm không yên thì không nên đi.Thôi, lúc khác đi cũng được mà.
Chỉ nghe thôi cũng thấy … ngại. Đừng tiếc! Vẫn còn cơ hội.
wow. Sống vì gia đình mình. Nghe nó gượng gạo lắm. Chứ ko phải gia đình mình là máu thịt của mình sao? Vì mình không nỡ đi. Vì mình có đi chắc cũng không vui. Vì nếu không vui thì cũng không nên đi. Vậy P vẫn sống cho Phú đó chứ.
@HTCK: Hoàng tử thả một quả bom vào xóm blogspot, cả xóm khóc theo hoàng tử luôn nè.@Caphesua: Nói chung là : động lòng :-)@Anh Thụy: Có lẽ thế, cứ nghĩa đến gia đình khi không có mình thì lại ớn lạnh. Cảm ơn anh@Anh Cường: Em đọc cái đấy rồi, cũng nổi da gà vì những việc: không tin không được.
@Titi: Cảm ơn bác chia sẽ :-)@DQ: Mùa này biển không động, nhưng chỗ mình câu ở rất xa khơi thi thoảng hay có mấy cơn dông biển, còn khiếp hơn cả bão.@Chị T: he, thì ở rồi nè
@Lana, Mai: Lúc khác…nghe xa xôi lắm, cứ suy nghĩ này thì chắc khó mà đi đc nữa. Híc@Chị Lún: Lún quả nhiên rất hay. Nhìn khía cạnh đó thì thấy mình không đúng, nhưng bản năng mà. Hiểu giùm bạn đi. 🙂
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì cứ lên kế hoạch, chuẩn bị chu toàn là…thẳng tiến! Nhưng cũng có khi như vậy, không ít lần, có linh tính gì đó lại phải xét lại…Các cụ có kiêng thật nhé. Không đi thì tiếc, đi thì sợ, mà cái sợ ít căn cứ lại càng sợ hơn ấy nhỉ?